Tác giả: Xanh Lam
Rating: phần nhiều độ tuổi đầy đủ đọc được
Tình trạng:Đã trả thành

Bầu trời đã xanh quay trở lại nhưng thời hạn sẽ không quay trở lại. Chỗ ấy đã vẫn mặc dù thế tuổi con trẻ thì không. Cũng như bạn có thể yêu một người trở về nhưng chưa phải là người của rất nhiều năm tháng tx thanh xuân đó… (Trích Kim tumblr: thanhxuancuachungta)Năm 17 tuổi, cô gặp mặt anh ấy. Anh ấy là một học viên ưu tú của khối 12 nói riêng với của trường nói chung. Anh ấy thật trả hảo, học tập giỏi, chơi thể thao giỏi,… Đã có biết bao cô nàng trúng tiếng sét mối tình của anh, trong số ấy có cô.Chẳng biết từ khi nào nữa, cô đã thích anh, cô bước đầu có thói quen ngắm nhìn và thưởng thức anh, dõi theo ông từ phía sau. Tình cảm của cô dành cho anh ngày một lớn lên mặc dù vậy chỉ là tình đơn phương. Anh chưa một lần lưu ý đến cô, chắc rằng cũng chẳng nghe biết sự tồn tại của cô nữa. Rồi một ngày, đem hết can đảm, cô lại gần để thủ thỉ với anh.

Bạn đang xem: Cô gái năm 17 tuổi

– Anh chưa bữa sớm đúng không? Tôi mua bánh mì nè, ăn uống đi.

– bài xích này làm cho như làm sao vậy? băn khoăn ghê, chỉ cho tôi đi.

– Nè, tôi mê say anh đấy.

Xem thêm: Kiểm tra mã vận đơn viettel post nhanh, đơn giản, tra cứu hành trình đơn hàng

– Ê, sao tránh mặt tôi vậy?

Mới đầu, anh còn thì thầm bình thường, nhưng về sau, cô nói thì anh vẫn nhất thiết im lặng
Không hiểu từ đâu bao gồm một cô gái luôn bám theo anh, cái miệng nhí nha nhí nhố.Anh luôn thắc mắc, cô mập như vậy rồi, sao lại hành xử như một đứa trẻ em vậy?
Anh cảm thấy thật phiền.Mọi bạn trong khối thường tốt gán ghép hai người với nhau nhưng điều ấy làm anh khó chịu bởi cùng với anh cô ấy là một cô bé quá kém cỏi.Dù kém mang lại đâu tuy nhiên cô ấy vẫn lẽo đẽo theo sau anh với nụ cười tươi. Ngày nào cũng thế, anh đi đâu là cô đi đấy. Cô rỉ tai với anh cực kỳ nhiều, thỉnh phảng phất anh mới trả lời một câu nhưng từ từ anh yên lặng mà không trả lời nữa. Chắc rằng anh đang cảm xúc thật bất tiện còn cô thì vẫn không xong thích anh, cô vẫn cảm xúc rất hạnh phúc khi được đi bên anh…Cho mang lại một ngày, cô ko đi theo anh nữa. Từ bây giờ thật lặng bình tuy vậy anh thấy cứ thiếu thốn thiếu, mất mát trang bị gì đó. Một hồi chuông smartphone reo lên, là cô. Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạ:– chào anh, mang lại hỏi anh có phải là Nam Phong, chúng ta trai của cô ấy Lam chi không ạ?
Anh ngạc nhiên:-Đúng tôi là nam giới Phong dẫu vậy tôi không phải là chúng ta trai của Lam Chi…Người bầy ông lạ không để cho anh nói không còn câu nhưng mà xen ngang:– Anh rất có thể đến bệnh viện ngay không ạ, cô Lam chi mất rồi…Hai tai anh ù đi, smartphone rơi xuống đất vỡ chảy thành từng mảnh. Vào đầu anh từ bây giờ rỗng tuếch, cái tin cơ như một quả tạ giáng xuống fan anh. Một giọt nước rơi xuống, anh đã khóc, anh khóc như mưa… Bất giác, anh ban đầu lao đi vùn vụt về phía bệnh dịch viện, vừa chạy anh vừa gọi tên cô trong làn nước mắt dài. Cô đã mất rồi, cô đã trở nên tai nạn giao thông khá nghiêm trọng, cô sẽ lên thiên đường rồi. Bây giờ anh thiếu hiểu biết nhiều nổi cảm hứng của mình là gì nữa. Trái tim lạnh giá như băng của anh ngoài ra đang nhức nhói. Cổ họng nghẹn lại, anh chỉ biết ngước mắt lên bầu trời xanh thẳm điện thoại tư vấn thầm: Lam đưa ra ơi… Về đi em…Ngày chuyển tang cô ấy, anh chỉ biết đứng tự xa để nhìn, anh hại mình sẽ không còn kìm nén được. Anh sẽ yêu cô ấy từ dịp nào cơ mà chẳng hay. Anh vẫn xua đuổi cảm tình của cô ấy nhưng mà lại vẫn đón nhận nó, anh tham luyến sự yêu thương thương của cô ý ấy. Bây giờ thì cô ấy không còn ở trên đây nữa, cũng không có gì những tiếng nói đùa, đông đảo lời trêu ghẹo, anh cũng không còn thấy phiền phức nữa nhưng hiện nay cảm giác cô đơn đang lấn chiếm lấy anh…Đứng trước chiêu tập cô, quan sát cô dòng trong ảnh với thú vui rạng rỡ bên trên khuôn mặt, anh âm thầm rơi nước mắt, anh kể mang đến cô nghe những mẩu truyện mình đã làm cho khi cô vẫn mất. Và lúc này anh thực sự cực kỳ nhớ, khôn cùng nhớ cô. Anh nhớ cô bé ấy trong bộ đồng phục chạy tung tăng trên sảnh trường, nhớ cô nàng đứng đợi anh sống sân nhẵn để cùng về nhà, nhớ cô nàng hay chọc ghẹo anh,…——————————Anh gì ơi, đến em làm quen nhé, em thương hiệu là Lam Chi. Anh đang có nữ giới chưa?
Có rồi.Anh dối trá nhé. Em chỉ thấy anh toàn đi 1 mình thôi mà…

——————————–Lam bỏ ra ơi… Em vẫn tại chỗ này chứ? Anh ghi nhớ em nhiều lắm – cô bé 17 tuổi dễ thương của anh…

Cô gái 17 tuổi năm đó sẽ không còn thể đi cùng chúng ta mãi mãi… bây giờ thì tôi tin rồi…

khamphukhoa.edu.vn - mang lại đến hôm nay ta lại nhìn thấy cô vô tình trê tuyến phố và tôi đang biết rằng khung trời năm 17 tuổi sẽ quay lại. Xúc cảm xót xa sẽ vơi từ lâu chỉ trường tồn một niềm vui nhẹ bẫng ngang qua. Đôi môi cứ ngập ngừng để tạo nên lời xin xin chào nhưng lại ko thể vì chưng điều nào đấy chẳng hình dung. Hoàn toàn có thể là vày sợ cái tĩnh mịch sợ sự lẩn tránh cơ mà cô đang từng.
*

Đôi lần ta trường đoản cú hỏi bạn dạng thân ta từ trong sâu thẳm sẽ quên 1 bàn tay đã từng có lần nắm tay năm 17 tuổi chưa? Nó như một cơn mưa kéo dãn lê thê mang đến tận số đông đoạn cuối của 1 thời son con trẻ rồi từ gieo vào lòng sự yếu ớt sau một niềm vui nhàn nhạt mang đến trôi qua mau hình nhẵn đang dính víu trái tim ngần ấy năm trời.Điều gì khiến bạn và cô nàng năm 17 tuổi của người sử dụng buông tay? Cũng chẳng nhớ tháng ngày ấy tuy vậy chỉ nhớ là cuối hạ ấy là tình yêu lâu nay mà ta tất cả được. Đến bây chừ lòng chỉ trường thọ hình ảnh của một người con gái. Khi đó ta quả cảm níu tay cô lại với nói rằng “Tớ yêu cậu nhiều”. Môi cứ níu môi lại chỉ có thể buông ra được câu “Tạm biệt cậu cô bé của tôi”. Số đông thứ xung quanh như đóng góp sập lại, bầu trời ấy trở trường hợp u ám, đôi chân ý muốn chạy thật nhanh về phía cô bởi vì một điều nào đấy chẳng hình dung. Tuy thế không, ta cứ chạy ngược hướng cứ chạy mãi từ con phố này đến con đường khác nước đôi mắt theo gió ngược phía tưới mát rất nhiều kỉ niệm còn sót lại.Từ bao giờ mà cô lại chú ý ta không còn là cảm hứng hạnh phúc. Mà là những lần né tránh góc nhìn của ta như sợ hãi rằng phải nhìn thấy điều gì đấy xa lạ. Cô đã thôi tựa vào sống lưng ta khi đèo nhau bên trên những con dốc chênh vênh. Dù là điều gì đi chăng nữa mà lại ta chỉ gồm thể đồng ý vì ta thật sự yêu thương cô cho dù tuổi trẻ con trước đôi mắt là những chọn lựa. Nhưng mang đến giờ phút ấy ta muốn đóng băng tình yêu năm 17 tuổi ấy mang lại hết phần đông tháng ngày son trẻ.Cuối hạ năm 17, ta biết cô bé mà ta yêu cần những điều giỏi hơn mà hồ hết điều lúc này ta chưa thể cho cô. Và ta phê chuẩn rằng ta chẳng thể giữ cô lại nữa dù trong trái tim cố kìm nén để khi cách nhau sẽ giảm chơi vơi. Cần cố gồng lên rằng mình khỏe mạnh nhưng cấp thiết và đành phải đồng ý rằng cô gái ta yêu thương năm ấy đã là quá khứ. Ta cấp thiết nhìn theo cô nữa, không còn chung đường mặc dù cho là song song cho đến một ngày ta cùng cô đã qua mọi thương tổn. Phút giây ta bước thoát ra khỏi bầu trời không có cô là ta ăn nhập với việc cô sẽ mãi chỉ là một áng mây ở đâu đó trên vòm trời nhưng theo mãi mang lại cuối cuộc đời cũng cần yếu nào bắt được.Cho đến hôm nay ta lại nhìn thấy cô vô tình trê tuyến phố và tôi sẽ biết rằng bầu trời năm 17 tuổi đã quay lại. Cảm giác xót xa sẽ vơi từ khóa lâu chỉ trường tồn một thú vui nhẹ bẫng ngang qua. Đôi môi cứ ngập hoàn thành để tạo nên lời xin kính chào nhưng lại ko thể bởi vì điều gì đấy chẳng hình dung. Rất có thể là vày sợ cái im re sợ sự lẩn tránh nhưng mà cô vẫn từng.
*

Gió cuối hạ hiu hắt, không mạnh mẽ như ngày hè năm ấy, vậy buộc phải dặn lòng ko được khóc vì không thể yếu đuối trước khía cạnh cô bởi vì điều gì nữa. Cần làm cô yên ổn lòng rằng đại trượng phu trai tình đầu của cô ý đã trưởng thành không còn là một kẽ dại dột cứ theo cô rong ruổi mỗi lúc tan lớp.Cô nhìn rồi vẫy tay chào: “Tớ quay trở lại rồi đây” ta lại lặng người nhìn cô mang đến lạ cứ đứng đó không bước lại chẳng ngoảnh đầu đi như thời điểm trước. Ta nhìn cô sau bao tháng ngày xa vắng sau các ngày tháng son trẻ tiếng ta lại được gặp. Gồm ai đó đã từng hỏi tôi cô bé năm 17 tuổi của khách hàng sao rồi. Tôi chỉ lặng lặng, nhưng lúc này tôi sẽ nói với chúng ta rằng ngay hiện thời cô gái ấy đã quay về vẫn an nhiên như cuối hạ năm ấy.Cái ôm thứ nhất sau số đông lần hạ sang làm ta bật khóc nước đôi mắt lăn lâu năm trên má lúc được ôm cô vào lòng. Ta chẳng bận tâm cô tránh xa bởi điều gì chính vì sẽ có tín đồ xa ta vì dễ dàng đoạn đường đó họ đề nghị làm điều họ cần. Và giờ đây ta đi một đoạn bắt đầu trong cuộc đời. Với họ quay trở lại và cùng đi trọn vẹn hết các ngày tháng còn lại trong cuộc đời.Năm mon tuổi trẻ sắp dần qua, cũng là lúc ta và cô gái ta yêu thương năm 17 tuổi đã trở về bên cạnh nhau sau tháng năm vô nghĩa. Bên trên giáo con đường ta chấp nhận khi được nắm tay cô được quan sát cô trong cỗ váy cưới màu trắng lòng ta hứa hẹn rằng sẽ giữ cô bằng được sẽ ôm cô vào lòng suốt gần như tháng này còn lại.© Nghiêm Minh duy nhất – khamphukhoa.edu.vn