Mẹ tôi xuất hiện trong một mái ấm gia đình nghèo nghỉ ngơi nông thôn, có hình trạng ưa nhìn, được nhiều chàng trai theo đuổi tuy nhiên hơi kén chọn chọn.

Bạn đang xem: Chuyện me chong nang dau

Đến một hôm mẹ gặp mặt được bố, hai người yêu nhau rồi lỡ có thai trước cưới. Lúc về trình làng nhà bố, bà bầu bị khinh thường do sống trong mái ấm gia đình nghèo. Bà nội cấm đoán cưới, cha đã nỗ lực thuyết phục tuy thế bà không chịu. Bà nhận định rằng mẹ ko xứng với gia đình ấy, ông bà nội cũng sống sinh sống nông làng nhưng có nhiều đất ruộng yêu cầu không thích chị em tôi. Thấy không thể cách làm sao nên cha mẹ cùng nhau đi chỗ khác. Biết cấp thiết sống mãi vì vậy nên sau thời điểm mang thai bốn tháng, bố mẹ quyết định về xin cưới lần nữa. Loại thai vào bụng bà mẹ đã to, cộng với sự thuyết phục của tía nên bà nội đành mang lại cưới.Lúc sắp cưới, người mẹ nghe qua nhiều lời dìm xét không giỏi của làng xóm về mái ấm gia đình bố tuy vậy không quan lại tâm, vẫn quyết cưới bố. Sau cưới, bà mẹ vẫn bị bà nội chê bai, bà coi chị em tôi như người ở. Bà bầu phải dậy mau chóng đi chợ sẵn sàng bữa sáng cho tất cả nhà, sau đó giặt áo quần rồi mang đến gà, lợn ăn, dọn phân lợn. Còn thời hạn thì chị em chặt chuối sống vườn đem đi bán, lấy tiền đem về đưa mang lại bà. Đến ngày sinh, do là mon gặt cần bà nội ko sang viện thăm tuyệt đón mẹ, chỉ suy xét đồng lúa. Hôm ấy bà nước ngoài cũng nghe tin bà bầu sinh đề xuất bỏ ruộng vào viện âu yếm con gái, rồi đưa con cháu về mang đến nhà.

Sau lúc sinh, cuộc sống đời thường của mẹ không khá hơn, các bước vẫn vậy nhưng phải cố gắng chăm sóc chị tôi new sinh. Đến lúc chị tập đi thì mẹ xin lại được loại xe tập đi, cho con vào xe cộ rồi có tác dụng việc. Vị chị ko được mặc bỉm,lại thả ra sân nghịch nước, người mẹ mải thao tác nên về nhiều ngày chị bị viêm nhiễm phổi, phải đưa vào viện. Ông bà trách mắng người mẹ không biết trông con. Đến khi chị xuất viện, tía tôi thấy vậy nên cố gắng làm câu hỏi rồi cài được công ty riêng. Thấy bố mẹ sắp đi yêu cầu ông bà nội mong mỏi hai tín đồ làm nhà ở cạnh, cha mẹ vẫn ra quyết định ở giải pháp vài thôn.

Khi tất cả nhà riêng, phụ huynh sinh tôi, là con gái út trong nhà nhưng lại bà tôi cũng không tới thăm. Chị em mặc kệ, đến lúc tôi được vài ba tuổi thì phụ huynh muốn ông bà nội trông cháu để đi làm, ông bà cố định từ chối. Thấy như vậy nên bà láng giềng cạnh bên ngỏ ý trông giúp nhằm mẹ đi làm việc ruộng, nhiều lúc bà còn giúp chung cùng với mẹ. Một vài ba buổi các cụ nội trông tôi để mẹ đi làm ruộng, ông bà thắc mắc sao tôi theo bà hàng xóm hơn bà. Ngày bé, tôi được bà láng giềng trông nhiều hơn thế bà nội mà.Đến lúc tôi lớp một, chị em quyết định đi làm việc công ty, mong ông bà giúp vài việc. Vì hiểu rằng ông bà không muốn nên bố mẹ trả mang đến ông bà năm triệu vnd mỗi tháng. Ông bà chỉ việc đón con cháu vào buổi trưa, cho cháu ăn cơm, chiều chở tới trường và đón về là được. Ông bà ngay thức thì đồng ý. Đến hiện nay tôi đang học cấp cho hai, phụ huynh thấy vậy mong cho tôi về nhà cùng dùng kèm chị gái nhưng ông bà ko đồng ý, mong mỏi trông coi cho đến lúc tôi học tập hết cung cấp hai mới thôi. Bà mẹ đành đồng ý. Chuyện mẹ ông chồng nàng dâu ở trong nhà tôi như thế đó, mong mỏi được chia sẻ cùng các anh chị, cô chú.

Minh

Độc giả hotline vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, lời giải thắc mắc

"Mày chả làm cho sao, mi là nhất. Đi ra ruộng thì đi luôn đi. Ban ngày thì mải đi chơi, buổi tối tắt mặt trời đổ lúa vào xay. Thao tác không kỹ thuật chỉ gồm nghèo suốt đời nhỏ ạ."

***

"Con nghèo thì chị em cũng nghèo theo, phải đừng có mà trù ẻo."

Ngày nào đàn tôi cũng được nghe "dân ca với nhạc cổ truyền" miễn phí tổn từ hai người mẹ con nhà bà nắm Thao.

*

Cụ trong năm này tám mươi tuổi rồi, nhỏ dâu thế thì hơn tứ mươi tuổi. Dường như bảo thời trước cụ sức yếu, sảy mấy lần bắt đầu sinh được chú Tự. Bởi vì là con cầu tự bắt buộc bà chiều chú lắm, từ nhỏ tuổi tới lớn hy vọng gì được nấy. Ngày chú trường đoản cú cưới cô Tin bà ráng cũng chẳng ưa thích lắm, vày cô Tin học hết cung cấp một là ngủ rồi. Dẫu vậy chú Tự kiên quyết nên cụ buộc phải cắn răng tổ chức lễ cưới. Cưới xong xuôi cô Tin sinh ngay tức khắc tù tì ba đứa con gái, nuốm cứ bĩu môi mãi là đồ lần khần đẻ.

Cụ bảo cô Tin, liệu mà lại sinh thêm thằng cu nối dõi, kẻo lúc ba chúng nó đi gái lại ngồi cơ mà khóc. Con gái là con fan ta. Cô Tin nghe cố gắng bực bản thân bảo, "con gái là con bạn ta, nhỏ dâu thực sự mẹ thân phụ mua về, nạm sao người mẹ không đối xử tốt với con đi, nhỏ nào chả là con, nam nhi mẹ có ở trong nhà chăm mẹ đâu, toàn thân nhỏ hầu hạ." Bà thế hừ một chiếc rõ lâu năm rồi quay khía cạnh vào tường, chẳng nói gì thêm.

Mỗi ngày phần đa nghe thấy mẹ ông xã con dâu nhà nỗ lực kẻ xướng bạn tùy, hay hơn hết xem kịch nói trên VTV1 mỗi buổi tối thứ bảy. Hôm nào ko thấy hai bà mẹ con cụ bao biện nhau, là thấy thôn hiu hắt hẳn.

Có một sớm, tôi vừa đến kem tiến công răng vào miệng, thấy bà vắt nhà bên hậm hực gào toáng lên:

"Tay tao bưng trầu, đầu tao đội lễ, tao rước mi về chiếc nhà này, chứ không hẳn con giun dòng kiến nó tha mày về mà mày chần chừ lớn biết bé, đi không thưa về ko gửi."

"Mẹ ngủ nghê o o, đấm bảy ngày chả hự, nhỏ thưa gửi kiểu dáng gì? Mà nhỏ đi bừa chứ đi đâu mà lại thưa với gửi, bà bầu bớt bớt cái tính cổ hủ đi."

"A, tao cổ hủ, ngươi chê bà già này cổ hủ, nhằm tao gọi ông chồng mày về xem nó tất cả cho ngươi một trận không, mi dám chê mẹ nó à?!"

"Mẹ đi nhưng gọi, nhỏ chả ngán. Bà mẹ chửi hoàn thành rồi thì ra nạp năng lượng bánh quấn đi không nguội."

"Tao không ăn."

"Không ăn uống tận trưa mới tất cả cơm đấy, lát đàn trẻ về nó nạp năng lượng hết lại chả kêu. Bà bốn bún có tác dụng riêng cho người mẹ đấy."

"Hừ, cái con mụ tư bún chỉ khéo mồm, phân phối thì đắt, mày chỉ khéo vẽ vời tốn tiền."

"Thế mẹ có ăn uống không?"

"Chả ăn thì sao?"

"..."

Tôi mỉm cười nuốt cả kem tiến công răng.

Xem thêm: Hướng dẫn trồng sen mini đang gây sốt siêu đơn giản, cách trồng và chăm sóc sen mini cho hoa nở đẹp

Cả xã tôi phần đa biết bà cầm cố Thao là địa chủ hết thời, người nào cũng sợ cụ. Ngày rứa còn con trẻ còn khỏe, đanh đá duy nhất làng, chẳng ai dám động đến cụ. Vậy mà không hiểu nhiều sao cô Tin chịu đựng được hồ hết gần hai mươi năm. Chừng như ngày cô Tin new về làm cho dâu, làm cho bà nuốm tăng huyết áp mấy lần, nạm còn dọa thắt cổ từ bỏ tử. Gắng là cô giảm ngay loại màn tuyn, nối thành cái dây dài treo thòng lòng tự nóc nhà xuống, rồi bảo thay leo lên. Nạm tức quá chửi ầm lên, nói cô ý muốn giết cụ. Cô phì cười cợt bảo là ráng tự ước ao chết, nếu như không muốn chết thì xuống bếp ăn cháo cá đi không nguội nó tanh. Nắm chọn cháo cá. Vừa nạp năng lượng vừa hừ, hừ, hừ.

Chú Tự đi làm xây dựng mãi dưới Quảng Ninh, 1 năm chẳng về được mấy lần. Bà chũm tuổi già hay ốm, tuyệt nũng, tốt giận. Chỉ tất cả cô Tin bắt đầu trị được cụ. Mỗi lần hàng thôn nói cô khổ, vớ được mẹ chồng ghê gớm, cô mỉm cười hi ha, "người già với con nít là một, dỗ dành riêng một tí là ngoan như bống ấy mà." ban đầu mọi fan nghĩ cô tinh khôn ý tứ, chỉ ra rằng cô tía phải, sau rồi phát hiện ra cô chẳng lúc nào đi nói xấu mẹ ck ở bất kể đâu. Thành ra hằng ngày thấy chị em con cô "hát tuồng", ai cũng dỏng tai lên nghe rồi rước đi bán buôn trong đa số vụ dưa lê xung quanh ruộng. Cơ mà bà rứa gắt gỏng là thế, nhưng lại đi đâu cũng một câu con Tin đơn vị tôi, nhị câu nhỏ Tin nhà tôi. Sau láng giềng cũng quen, lại nghĩ chắc hẳn cô Tin và bà núm kiếp trước là nghiệt duyên, kiếp này đề xuất trả nợ, cả đời bám dính nhau.

Hàng ngày hai người tranh chấp toàn chuyện lông con gà vỏ tỏi. Từ những việc hát ru nhỏ tới việc tắm mang lại lợn, mà ở đầu cuối toàn bà nuốm thua. Vừa nạp năng lượng vừa thua, vừa phơi sườn lưng cho nhỏ dâu bóp dung dịch vừa lẩm nhẩm chửi biết thế thời xưa tao nghiền thằng Tự mang đứa các chữ hơn. Học nhiều nó mới ngoan. Cô Tin cười ha hả, làm gì có ai các chữ bằng mẹ, văn thơ mẹ cả loại chuồng trâu nhà mình đựng không hết.

"Cha tiên sư bố mày..."

Một hôm, cô Tin cuống lên đi tìm kiếm bà cụ. Chả là chần chừ bà chũm nghe ai nói chú Tự có bồ. Cầm là cụ bỏ ăn, ở liệt hai ngày. Cô Tin call chú từ bỏ về gấp, chú bảo bận chưa về được. Sáng hôm sau cô đi chợ, về thì không thấy cố gắng đâu. Cô tìm bên trên làng dưới, rồi tá hỏa chạy ra ao, ra giếng, không thấy nhẵn người. Cô cuống lên hotline điện thoại, "mẹ anh bị tiêu diệt rồi anh tất cả về ko hả? ko thấy bà bầu anh đâu, anh về ngay lập tức còn kịp kiếm tìm xác."

Chú trường đoản cú về nhanh như một cơn gió, tứ giờ chiều đã có mặt ở nhà, mặt hàng xóm cung cấp tìm cầm từ trưa không nghỉ. Thấy chú về cô khóc toáng lên, tấn công chú thùm thụp, miệng liên tục sao giờ đồng hồ anh new về, ko thấy mẹ đâu cả, không thấy người mẹ đâu cả. Thiu hết cả bánh giò rồi.

"Mới gồm từ trưa thiu thay nào được?"

Cả nhà: "..."

Không biết cầm cố chui tự đâu ra, cả người lấm lem. Cô Tin nín bặt cả khóc. Cả làng trắng mắt. Ai nấy hầu hết thở phào. Chưa kịp phào dứt thì cụ ngã lăn xoay ra đất, mọi bạn lại tán loạn đưa nuốm đi trạm xá cấp cho cứu. Bác sĩ bảo thay bị tụt máu áp vày quá đói. Rồi bác sĩ nguýt cô Tin một chiếc rõ dài, "đúng là một trong mẹ nuôi được mười bé chứ mười nhỏ không nuôi nổi một mẹ."

Cô Tin: "..."

Truyền được nửa chai đường thì bà rứa tỉnh lại, thấy nhỏ dâu khóc khóc lóc cụ xì mặt ra: "mày định khóc bây giờ cho đủ nhằm lúc tao bị tiêu diệt mày không khóc nữa cần không?"

Cô Tin: "..."

"Bánh giò tất cả mang theo không?"

Cô Tin: "..."

"Biết tức thì mà, chỉ có giả cỗ thảo nhân từ là giỏi."

Chú Tự, cô Tin: "..."

Có mẹ ck giỏi ăn uống nói nó khổ thế đấy.

Cô hỏi cụ, chị em trốn làm việc đâu một ngày dài mà tìm mãi không thấy. Bà cầm hừ một cái, trốn trên cái hố mối bãi chè sau nhà chứ đâu. Mi cứ rượu cồn tí là chất xám lú lẫn, buồn chán đậu.

"..."

Trưa ngày tiếp theo bà nỗ lực được về nhà. Sau thời điểm ăn xong bát cháo con gà tần thuốc bắc, cầm cố gõ dòng gậy xuống đất, bắt chú từ quỳ xuống trước bàn thờ cúng ông nuốm Thao. Chưa kịp nói gì thế đã phang túi bụi.

"Con chó có đuôi, con người có ý thức. Bà xã anh ở trong nhà bán mặt mang lại đất, bán sườn lưng cho giời, nhằm anh ra bên ngoài ăn nghịch đàng điếm hả?"

"Con không có."

"Tôi quản lí anh có hay là không hả? Tôi là tôi biết hết, anh chê tôi già mắt kém anh định qua mặt tôi phỏng? Đường đường là thằng lũ ông, văn vẻ chữ nghĩa bề bề, thần l... Nó ám thì mê khoác lòng. Tôi nói anh biết, đơn vị tôi chỉ có mình con Tin được mang tên trong gia phả. Mấy con hồ ly tinh quạ mẫu kia đừng hòng bước đi vào. Anh khôn hồn thì biết đường nhưng về nhà ân hận lỗi với bà xã con. Tôi chỉ có tía đứa cháu, tôi không cần cháu trai, anh thích đi tìm con hoang con ở thì cun cút khỏi loại nhà này. Hừ, hừ, hừ."

Sợ bà vậy tăng huyết áp, cô Tin xua đuổi chú ra công ty ngoài, tối đó cô ngủ thuộc bà. Sáng hôm sau cô bảo chú: "mẹ bảo tay chị em bưng trầu đầu người mẹ đội lễ bà mẹ rước tôi về, bắt buộc nhà này của tôi. Anh cứ chọn đi, bà cầm chả sinh sống được mấy nữa, bà chỉ bao gồm mình anh, anh sinh sống sao thì sống."

Nửa mon sau người ta thấy chú từ xách ba lô về, tiếp đến đi theo mấy ông thợ cả sinh hoạt làng dìm mấy dự án công trình nhà văn hóa thôn bản.

Còn bà cố gắng và cô Tin ở trong nhà vẫn cất bài bác ca đi cùng năm tháng.

"Thế gian được bà xã hỏng chồng. đơn vị mày thì hư cả ông lẫn bà."

"Không bắt buộc đều là con người mẹ à?"

"Tao cơ mà đẻ ra cái một số loại chúng cất cánh à?"

"Thế chồng con chui ra từ chiếc lỗ nẻ nào?"

"Cái nhiều loại rạch giời rơi xuống chứ sao."

"Rồi rồi, con thần bé thánh, sét tấn công không chết. Bà bầu ngồi im nhỏ kỳ lưng, trót lọt là té gẫy cổ bây giờ."